28/7/14

TSCHĐTT-C44

Chương 44

Cùng thời gian, trong nhà An Dương.
Nhìn tên hiện trên di động, An Lạc cùng An Dương Đều trầm mặt. An Lạc mặc dù hoài nghi cuộc gọi kia có liên quan đến chuyện hắn mất tích, cũng không nào ngờ điện thoại kia là của cha mình, vì vậy, suy luận việc mất tích và cuộc gọi có liên quan với nhau sẽ không được thành lập, rất có thể cha gọi điện cho con chỉ là để hỏi thăm thông thường.
Nhưng An Dương lại lắc đầu, nói: " Có lẽ không đơn giản như vậy, anh nhìn lại tin nhắn xem"
An Lạc nhìn lại, ngoại trừ một số tin nhắn quảng cáo, dự báo thời tiết, còn có tin nhắn của vài người khác.


10:00, ngày 22/5
An Mạch: Anh, triễn làm tranh ở Newyork khoảng một tuần nữa chấm dứt, em định mau vé máy bay về nước vào cuối tuần. Mai là sinh nhật anh phải không? Chúc anh sinh nhật vui vẻ.
An Lạc: Cám ơn.

11:00, ngày 22/5
An Nham: Em muốn tham dự tuần lễ thời trang Paris nên không thể cùng anh tổ chức sinh nhật, anh muốn quà gì, trở về em sẽ mua cho anh?
An Lạc:........
An Nham: Nói đi, anh muốn quà gì, không cần khách khí.
An Lạc: Tùy tiện đi
An Nham: Vậy em sẽ tự mua vậy
An Lạc: Ân

11:25, ngày 22/5
An Lạc: Ông nội, cháu có chuyện quang trọng cần nói. 4 giờ 30 chiều cháu đến bệnh viện được chứ?
Ông nội: Được, ông ở bệnh viện chờ cháu
...........
An Lạc mất tích ngày 22, khi đó nhận được bốn tin nhắn, buổi sáng nhận được tin nhắn của An Nham và An Mạch, Lâm Hiểu Đồng nhắn muốn cùng hắn ăn cơm, sau khi ăn cơm trưa xong hắn gởi tin nhắn muốn gặp mặt ông nội, theo như tin nhắn cho thấy hắn có chuyện quan trọng cần nói với ông nội. Như vậy. chuyện Lâm Hiểu Đồng đã nói với hắn trước đó và chuyện hắn muốn nói với ông nội có quan hệ trực tiếp với nhau. Liên hệ đến những cảnh trong mơ, hiển nhiên vì để kiệp thời gian gặp ông nội, ăn trưa xong, An Lạc vội lên xe, không ngờ bị An Trạch chặn lại, ngay sau đó lại nhận được điện thoại của An Úc Đông, nhưng An Lạc không nghe, Huynh đệ hai người tranh chấp một phen trong xe, sau đó An Lạc lái xe đi gặp ông nội, trên đường bị người ta chặn lại bắt cóc.
An Dương lại nhìn kỹ tin nhắn một lần nữa, nói: "Sự tình tiến triển đã rõ, mấu chốt là nội dung cuộc nói chuyện giữa An Lạc và Lâm Hiểu Đồng, mục đích cuộc gọi của An Úc Đông và An Lạc muốn nới gì với ông nội?"
An Lạc trầm mặt một lát: "Đáng tiếc tôi không thể nào nhớ ra điều gì"
"Không sao" An Dương Khẽ cười "Ít nhất hiện tại vụ án đã rõ ràng mạch lạc, tôi sẽ xem lại các chi tiết sau đó điều tra An Úc Đông".
"Anh nghi ngờ ông ta sao?" An Lạc nhíu mày "Ông ta có vẻ ôn hòa, hẳn là sẽ không bắt cóc con trai mình"
An Dương khẽ cười "Nhưng, không lí nào con lại từ chối nghe điện thoại của cha"
..........
Vu Minh quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ cần một buổi sáng, hắn đã thu thập xong toàn bộ tư liệu về cuộc đời của An Lạc.
An Trạch tiếp nhận một chồng văn kiện đóng dấu, mang theo tâm tình phức tạp mở ra trang đầu tiên.

"An Lạc 27 năm trước xem như một nhân vật truyền kỳ. Hắn là con riêng của một gia đình hắc đạo, từ nhỏ được gởi nuôi ở nhà bà ngoại, sau bà ngoại mất, cha hắn đem hắn về An gia, bồi dưỡng thành người thừa kế,  khi đó An gia có ba người con, An Dương và An phỉ là anh em sinh đôi, dung mạo xuất chúng, tài hoa hơn người, vì vậy trong mắt mọi người An lạc chỉ là đứa con riêng."

"An dương làm anh cả, nắm giữ việc mua bán của An gia cũng là người thừa kế An gia trên danh nghĩa, An Lạc luôn phụ trợ bên cạnh anh trai, hai anh em cùng đồng lòng cố gắng, An gia trong hắc đạo thế gia như mặt trời lúc ban trưa....
Vì để tiêu diệt tổ chức Lam Dạ của An gia hắc đạo, cảnh sát đã phái Tô Tử Hằng lẻn vào An gia nằm vùng. Tô Tử Hằng tại An gia vài năm nắm được một số chứng cứ quan trọng. Cảnh sát nhân cơ hội này một lượt bắt hết thế lực An gia

Đáng tiếc vào ngày cảnh sát hành động, Tô Tử Hằng bị bại lộ, bản thân bị thương nặng, không thể cứu chữa, chết tại bệnh viện. Tổ chức Lam Dạ tuy bị tổn hại nặng nề nhưng nhân vật "Thái tử" thần bí lại trốn thoát thành công.
Qua không lâu, An Dương bị tại nạn xe cộ, An Phỉ chết vì ung thư vú, An gia chỉ còn lại một mình An Lạc. Năm ấy An Lạc hai mươi tuổi một mình khơi dựng lại gia nghiệp suy tàn. Hắn rất có đầu óc buôn bán, lợi dụng tiền trong Đông Sơn, thành công đưa An gia thoát ly khỏi hắc đạo, hpwn nữa đem toàn bộ sinh ý trong nước chuyển sang Vancouver.

Hai mươi bảy năm trước, An Lạc cùng một người tên là Alen lên máy bay về nước nhưng bất hạnh gặp tai nạn trên không. Theo tôi đoán người tên Alen kia chính là anh trai hắn An Dương, năm đó gặp tai nạn, An Dương vẫn chưa chết.

Về phần thân thích An gia, nay đã không còn mấy người, trước mắt chỉ tra ra được manh mối cha con Thiệu Trường Canh. Năm đó, chị gái An Lạc-An Phỉ gả cho Thiệu Trường Canh, sinh một đứa con trai tên Thiệu Vinh. Cha con Thiệu gia hiện đang sống tại London nước Anh, là bác sĩ khoa ngoại nổi danh quốc tế."

Vu minh dừng một chút, mỉm cười nói: "Thiếu tá An Trach, ngài dối với kết quả điều tra của tôi có hài lòng không? Phương thức liên hệ với cha con Thiệu gia cũng được ghi rõ ở phía dưới"

An Trạch vừa lật xem tài liệu vừa nghe Vu Minh nói, mày càng ngày càng nhíu chặt.
Hắc đạo thế gia, buôn bán thuốc phiện, cảnh sát, nằm vùng, tai nạn xe cộ, tai nạn trên không...An Lạc kiếp trước thật là một hồi truyền kỳ đầy phấn khích.

An Trạch rất khó đem những từ ngữ này liên hệ với anh trai mình. Trong lòng An Trạch, anh trai tuy rằng tính cách lãnh đạm nhưng cũng có một mặt ôn nhu, hắn không có khả năng là một ma đầu hắc đạo tàn khốc, giết người không chớp mắt. Nhưng tối hôm qua, An Lạc lại cầm súng một cách quyết đoán cùng bình tĩnh, thủ pháp dùng súng thành thạo chính xác lại làm An Trạc không thể không thừa nhận hắn là một An Lạc khác.

Sự thật này thật quá sức tưởng tượng.

Nhìn ảnh An Lạc trong tư liêu, nam nhân trẻ tuổi lạnh lùng trên mặt không có biểu tình gì, ánh mắt tối đen sâu không thấy đáy, làm người cầm quyền An gia, giơ tay nhất chân tản ra một loại khí thế bức người. tưởng như một khắc nào đó sẽ lộ ra răng nanh độc xà. Có dung mạo giống như anh trai nhưng lại bất đồng về khí chất. An lạc kia quá mức băng lãnh, hắn tựa hồ dùng một tần hàn băng gắt gao bao quanh chính mình, lãnh đến mức dường như không có độ ấm con người nên có. So với anh trai đạm mạc, quả thực không cùng một cấp bậc.

An trạch rốt cục hít vào một hơi thật sâu, khép lại văn kiện, lấy ra một số chi phiếu đưa cho Vu Minh, thấp giọng nói: "Tư liệu rất đầy đủ, đây là tiền thù lao"
Thấy An Trạch ko muốn nhiều lời, Vu Minh cũng không nói nữa, tiếp nhận chi phiếu, cười nói: "Được rồi, về sau nếu muốn điều tra người nào, hoan nghênh đến tìm tôi"
............
Thời gian cơm chiều, tại An gia.

Thời điểm An Trạch vào cửa tình cờ gặp Chu Bích Trân dự định ra ngoài, nhìn con trai sắc mặt tái nhợt, Chu Bích Trân dừng lại cước bộ, lo lắng hỏi: "An Trạch, con làm sao vậy"

An Trạch lắc đầu: "Không có việc gì"

Chu Bích Trân vươn tay, nhẹ nhàng sờ trán hắn: "Phát sốt"

An Trạch nhíu mày: "Chắc là cảm mạo, uống thuốc sẽ tốt thôi, mẹ đừng lo lắng"

Trong lòng Chu Bích Trân, An Trạch từ nhỏ đã rất nghe lời, thẩn thể cũng rất khỏe, hơn nữa hắn trong quân đội huấn luyện nhiều năm, nghị lực nhẫn nại điều phi thường mạnh mẽ, vì vậy đau ốm nhẹ không cần phải nhọc lòng.

Thấy hắn biểu tình bình tĩnh, bộ dáng cũng không giống xảy ra việc lớn, Chu Bích Trân cũng an lòng, nói: "Uống thuốc hạ sốt, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, mẹ đến công ty có việc"
An Trạch gật đầu: "Vân"

Sau khi thấy mẹ rời khỏi, An Trạch mới xoay người đến phòng ông nội. An Quang Diệu ngồi trên xe lăn, híp mắt, xem hí khúc trên kênh ca kịch. Thấy An Trạch đẩy cửa tiến vào, An quang diệu có chút kinh ngạc, cầm điều khiển từ xa chỉnh nhỏ âm lượng TV: "An Trạch, sao cháu lại quay về, anh cháu đâu?"

An trạch há miệng thở dốc, không biết giải thích với ông nội như thế nào. Đứa cháu ông nội yêu nhất là An Lạc, nếu nói cho ông thật ra An Lạc đã chết, sự thật tàn nhẫn như vậy ngay cả An Trạch cũng tiếp thu không được, huống chi ông nội đã bảy mươi tuổi còn bị bệnh tim.

Thấy An Trạch không nói lời nào, An Quang diệu nhịn không được nhíu mày; "An Trạch, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không phải cháu đi bảo vệ anh trai sao, sao lại đột nhiên trở lại?"

An Trạch trầm mặt một lát: "Ông nội, không cần lo lắng, anh ấy không xảy ra việc gì, An Dương đã đưa anh ấy đến một nơi an toàn"

An Quang Diệu cuối cùng yên lòng, thấy sắc mặt hắn rất khó coi, nhịn không được hỏi: "Cháu có tâm sự phải không? Lại đây ngồi, nói cho ông nghe"

An trach đén ngồi bên cạnh An Quang Diệu, trầm mặt trong chốc lát, mới thấp giọng nói: "Ông, cháu có chuyện muốn thương lượng với ông"

"Ân nói đi"

"Cháu nghĩ muốn xuất ngũ, về nhà lo việc công ty"

An Quang Diệu ngẩn người: "Sao đột nhiên lại nghĩ như vậy? Không phải cháu rất thích ở trong quân ngũ sao?"

An Trạch thần sắc bình tĩnh nói: "Công ty có quá nhiều việc, một mình anh trai lo không hết, cháu nghĩ trở về cùng anh ấy chia sẽ một ít. Dù sao gia nghiệp An gia khổng lồ, khổng thể để một mình anh ấy lo hết."

Lúc trước An Trạch gia nhập quân đội làm An Quang Diệu rất buồn bực, nay hắn rốt cuộc nghĩ thông suốt, An Quang Diệu đương nhiên rất cao hứng, mỉm cười nói: "Cháu có thể nghĩ như vậy đương nhiên là việc tốt. Chỉ là, cháu ở quân đội nhiều năm, hơn nữa biểu hiện cũng rất xuất sắc, hiện tại rời đi, cháu không thấy tiếc sao?"

An Trạch thấp giọng nói: "Sẽ không, cháu đã nghĩ thông suốt rồi" Hơi chần chừ, quya đầu về phía An Quang Diệu: "Ông, điều cháu lo lắng lúc này là quân đội không chấp nhận, cháu nhớ ông có người bạn rất thân, liệu ông ấy có thể giúp đỡ được không?"

An quang Diệu cười tủm tỉm: "Yên tâm, ông sẽ nói giúp cháu"
..........
Đêm khuya, An Trạch lái xe vào quân khu Tây Lâm, cảnh sắc quen thuộc trên đường khiến hốc mắt hắn không tự chủ được có chút chua sót. Rát nhanh sẽ rời khỏi nơi này, ngoài miệng nói rất thoải mái, nhưng thực tế, An Trạch rất luyến tiếc nơi này.

Lúc trước vì không muốn cùng anh trai đoạt quyền, cố ý sửa giấy báo đăng ký quân đội, An Trach không ngĩ tới có một ngày hắn sẽ chủ động rời khỏi quân ngũ. Đối với hắn, chủ động rời khỏi quân đội giống như binh lính chạy trốn trên chiến trường. Đối với quân nhân, bỏ dở nữa chừng là một loại sỉ nhục không thể xóa bỏ, hắn thậm chí không dám đối mặt với những bằng hữu cùng sinh cùng tử kề vai chiến đấu, lại càng không biết nên giải thích như thế nào với họ nguyên nhân mình rời đi.

Lúc trước lựa chọn theo quân ngũ vì không muốn tranh đoạt quyền thừa kế với An Lạc, mà bây giờ rời khỏi quân ngũ cũng vì lấy lại quyền thừa kế trong tay An Lạc.

Thật đáng buồn cười? Giống như chính mình đánh mình một bạt tai thật mạnh.
Trước kia, cái gì An Trạch cũng nhường cho anh trai, chỉ cần anh ấy thích, hắn từ trước đến nay đều không giành dật, thâm chí nguyện ý dâng cả hai tay. Nhưng bây giờ, An Lạc không còn là anh trai mà hắn yêu thương mà là một An Lạc khác xuất thân từ hắc đạo, tàn nhẫn lãnh khốc, An Trạch không muốn trơ mắt nhìn       An gia rơi vào tay hắn.

Theo thang máy vào phòng của mình, An Trạch thu dọn mọi hành lí, trừ bỏ một ít quần áo, thật ra cũng không có gì cần mang theo, chỗ ở của hắn vẫ đơn giản sạch sẽ.

An Trạch lấy một bộ quân trang trên giá áo, nhẹ nhàng sờ lên mặt huy chương.... Bộ quân trang này là bộ quần áo hắn thích nhất, mỗi lần mặt hắn đều rất cẩn thận, quân trang luôn ngay ngắn chỉnh tề, không dính một chút bẩn, giống như vẫn còn mới, chỉ là sau này không còn cơ hội mặt lại.
An Trạch gấp lại bộ quân trang thật chỉnh tề, đặt dưới đáy hòm.

Kéo hành lí, nhìn lại căn phòng nhỏ này một lần cuối cùng, vì để anh trai ở lại đây, hắn đem  tất cả những vật trong phòng khách có khả năng cản trở xe lăn hoạt động chuyển vào thư vòng, thế nên căn phòng có vẻ trốn trơn đơn địu.
Hắn chưa nói qua với ai, kỳ thật, hai tuần An Lạc ở đây là những ngày vui vẻ, hạnh phúc nhất mà hắn từng có.

Thời điểm đó, hắn còn không biết An Lạc đã thay đổi, còn tưởng rằng thái độ của anh trai đối với mình thay đổi là do mất trí nhớ, hăn smang theo tâm tình vui sướng, mỗi ngày đều tận tâm chiếu cố anh trai, cùng anh trai ăn cơm, cùng anh trai ngủ trên một giường, thỉnh thoảng còn có thể làm càn một chút, đem anh trai ôm vào trong lòng.....

Lúc ấy có bao nhiêu hạnh phúc, giờ nghĩ lại thật là châm chọc.Mặc dù vậy, những ngày ở chung đó vẫn là những ký ức đẹp nhất trong lòng An Trạch.
..........
Không ai biết An Trạch rời đi như thế nào, càng không biết vì sao rời đi, không lâu sau, quân khu Tây Lâm đột nhiên công bố An Trach rời quân ngũ, An Trạch là một quân nhân trẻ tuổi xuất chúng, cứ như vậy rời khỏi làm nhiều người không khỏi ngở ngàng. Có người nói, trong lúc canh gác ban đêm từng nhìn thấy An Trạch. Hắn mặc một cái áo sơ mi đơn bạc, mang theo vali màu đen, đứng ở cổng quân khu Tây Lâm , nhìn thật lâu về một hướng xa xa. Hắn lẳng lặng đứng yên nơi đó rất lâu, sau đó xoay người rời đi, không quay đầu nhìn lại, biến mất trong bóng đêm.








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét