30/7/14

TSCHĐTT-C45

Chương 45

An Lạc tưởng rằng, sát thủ không tìm thấy người trên bờ biển sẽ nghĩ đến nơi ở của An Dương , nhưng thật kỳ lạ, qua cả ngày chỗ ở của An Dương vẫn như trước sóng yên biển lặng.

Buổi tối, An Lạc cùng An Dương đang ăn tối trong phòng ăn, An Dương đột nhiên nhận được điện thoại.
Hắn nhìn báo hiển thi trên điện thoại, cầm điện thoại ra ban công nghe, lúc trở lại thần sắc có chút phức tạp. 

An Lạc nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

An Dương nhíu nhíu mày, nói: "Tôi vừa nhận được tin sát thủ được phái tới ám sát anh, toàn bộ đã bỏ đi"

An Lạc giật mình: "Bỏ chạy?"
An Dương giải thích: "Là cảnh sát nằm vùng báo tin, có nhân vật quan trọng về nước, kế hoạch đột nhiên thay đổi, biết anh được cảnh sát bảo vệ nghiêm mật lại mất trí nhớ, họ nghĩ tạm thời không lãng phí thời gian đối phó anh"

An Lạc trầm mặt một lát: "Anh có biết cảnh sát được phái đi nằm vùng là ai không?"

An Dương lắc lắc đầu: "Tổ chuyên án đặc bệt của chúng ta chỉ phụ trách phá án, việc nằm vùng thuộc tổ tình báo, danh tính cảnh sát nằm vùng là cơ mật, hắn chỉ liên hệ trực tiếp với thanh tra cấp cao. Chính hắn vừa nói cho tôi biết anh đã an toàn"

Nghe An Dương nói vậy, trong đầu An Lạc đột nhiên có chút hỗn loạn, hắn có cảm giác kỳ quái, rất nhiều chuyện như đang một lần nữa tái diễn. Kiếp trước An Dương là thái tử hắc đạo thế gia, kiếp này lại là một cảnh sát; kiếp trước người nằm vùng là Tô Tử Hằng, vậy người nằm vùng kiếp này là ai? Liệu có giống kiếp trước hay không?

Trước kia An Lạc chưa bao giờ tin tưởng vào cái gì gọi là vận mệnh, nhưng sau nhiều chuyện ly kỳ liên tiếp xảy ra khiến hắn không thể không hoài nghi, chính mình trọng sinh trên người An Lạc liệu có nguyên nhân gì hay không?

An Dương nói: "An Lạc, tôi có việc gấp cần đến cảnh cục một chuyến, anh có thể ở nhà một mình chứ?"

An Lạc gật đầu: "Không thành vấn đề" Trong tay cáo súng, hơn nữa tần trệt chỗ ở của An Dương rất an toàn, cho dù gặp sát thủ, An Lạc tin rằng tự mình có thể ứng phó.

Tuy vậy An Dương cũng không thể an tâm, kéo tấm rèm phòng khách, xoay người nhìn An Lạc, cẩn thận dặn dò: "Dù ai gõ cửa, anh cũng không được mở."

"Biết rồi, anh đi lo việc của mình đi."

"Chú ý an toàn, tôi sẽ trở về nhanh thôi" An Dương đến trước mặt An Lạc, vỗ nhẹ lên vai An Lạc thế này mới xoay người rời đi.

Bóng dáng hắn rất nhanh biến mất ở cửa, cửa bị khóa, trong phòng dần dần lâm vào yên tĩnh.

An Lạc đến sô pha bên cạnh ngồi xuống, nhàm chán cầm một quyển tạp chí đọc.
Đó là một quyển tuần sang du lịch, mặt trên giới thiệu rất nhiều cảnh đẹp cùng lộ tuyến và địa phương có những món ăn nổi tiếng, có lẽ An Dương rất thích đi du lịch, trên bàn có rất nhiều cuốn tạp chí như vậy, An Lạc tùy tay lật vài tờ nhưng lại không có hứng thú đem tạp chí ném lên bàn.

Đúng lúc này đột nhiên vang lên tiếng chuôn cửa "Đing đông" thanh thúy vang lên, trong căn phòng yên tĩnh nghe có vẻ chói tai.

An Dương vừa rời đi, lúc này lại có người tìm đến, liệu có thể là ai? An Lạc nhíu mày, lấy tay đè lại túi đựng súng, ngừng thở, nhẹ nhàng đến gần cửa, nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo.

Đứng bên ngoài là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc quần tây cùng sơ mi trắng trông rất nhã nhặn nho nhã, trên mặt mang theo mỉm cười làm cho người ta cảm giác thân thiết ôn hòa. Tay trái hắn đặt tại chuông cửa, tay phải cầm một chiếc túi đen, đại khái ấn chuông đã lâu mà không thấy người trả lời, nam nhân ngẩn đầu nhìn kỹ mắt mèo trên cửa sau đó lại ấn chuông cửa mấy lần.

Sau bốn lần chuông rung, cửa rốt cuộc mở, nam nhân vừa bước chân vào phòng, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh trầm thấp mà lãnh đạm.

"Không được nhúc nhích"

Phần eo bị để một họng súng lạnh lẽo làm cho hắn nháy mắt cứng người tại chỗ.

An Lạc thuận tay khóa cửa lại, lạnh lùng nói: "Giơ tay lên, bỏ túi xuống."

Nam nhân sắc mặt khó coi giật giật khóe miệng, theo chỉ thị của An Lạc chậm rái giơ tay lên, buông túi, muốn xoay đầu lại nghe bên tai âm thanh băng lãnh: "Không được nhúc nhích."

"......" Nam nhân giống như pho tượng đứng yên tại chỗ, trầm mặt một lát mới nhẹ giọng nói: "Ách, vị tiên sinh này, đây không phải nhà tôi, tôi cũng không biết tiền để chỗ nào......"

An Lạc không để ý đến hắn, một tay vẫn cầm chặt súng đặt ở eo đối phương, tay kia nhanh chóng mở chiếc túi. thật ngoài dự đoán, trong túi cũng không có dao súng gì linh tinh mà lại là một chồng văn kiện.

An Lạc lấy ra một tập văn kiện nhìn lướt qua, là một phần bệnh án, danh tính người bệnh ghi rõ hai chữ An Dương, bước đầu chẩn đoán là bệnh tâm thần phân liệt.

An Lạc nhíu mày, thấp giọng nói: "Ngươi là ai?"

"Vấn đề này hẳn là tôi phải hỏi anh đi....." Nam nhân còn chưa nói xong đã bị An Lạc chặn lại: "Ngươi là ai?"
phía sau truyền đến thanh âm lạnh như băng giống như có một con rắn độc bò trên cổ, làm da đầu không khỏi run lên, nam nhân trên trán chảy mồ hôi lạnh, trầm mặt một lát mới ngoan ngoãn đáp: "Tôi là bác sĩ tâm lí, ách, cũng là bạn của chủ nhà, tôi đến tìm hắn có chút việc. Cái kia, anh ở trong này tìm gì, tôi sẽ không can thiệp, cũng sẽ không báo cảnh sát......."

An Lạc rốt cuộc thu lại khẩu súng, đến trước mặt nhìn hắn nói: "Bệnh án chuẩn đoán An Dương bị tâm thần phân liệt là có chuyện gì?"

Thấy An lạc trước mặt thần sắc nghiêm túc, nam nhân khiếp sợ há miệng thở dốc, sau đó lại buồn cười nâng mặt: "An Lạc, cậu đùa kiểu gì vậy? Vừa rồi thật sự dọa tôi sợ chết khiếp, tôi còn nghỉ gặp phải cướp, không nghĩ cư nhiên là cậu. Nói, cậu thật sự có thiên phú làm đạo tặc phải không?"

An Lạc nhìn hắn một cái, nghi hoặc hỏi: "Anh biết tôi?"

Nam nhân ngẩn người: "Cậu không nhận ra tôi?"

An Lạc bình tĩnh nói: "Không nhớ rõ"

Nam nhân trầm mặt một lát, kiên nhẫn giải thích: "Tôi là anh trai Chu Thừa Bình, Chu Diệt Bình, gì của tôi Chu Bích Trân gả cho cha cậu, hai nhà chúng ta xem như thân thích. chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chỉ là sau khi tôi tốt nghiệp trung học liền ra nước ngoài du học.......Vài năm không gặp không đến nỗi nhận không ra chứ?"

An Lạc nhìn kỹ hắn vài lần, thấy bộ dáng hắn xác thực có vài phần tương tự Chu Thừa Bình, thế này mới yên tâm, cất súng vào túi, mở miệng giải thích: "Tôi mất trí nhớ, không nhớ rõ những việc đó."

Chu Diệt Bình khiếp sợ nhìn hắn: "Mất trí nhớ?"

An Lạc gật gật đầu: "Trước kia bị bắt cóc, bản thân bị trọng thương, sau khi tỉnh lại không còn nhớ gì cả"

Dừng một chút "Anh không biết chuyện này?"

Chu Diệt Bình nhíu nhíu mày: "Tôi vừa về nước chưa đến một tháng, sau khi về nước vẫn bận rộn chuyện công tác, nên chưa nghe qua việc này." Chu Diệt Bình trầm mặt một lát, nghi hoặ hỏi: "Sao cậu lại bị bắt cóc? Còn nữa, sao cậu lại ở trong nhà An Dương? Cậu và An Dương có quan hệ gì? Sao lại cảm thấy hứng thú với bênh lí của cậu ấy?"

An Lạc nói: "An Dương không phải bị tâm thần phân liệt, anh ấy nhất định là nhớ lại một ít chuyện trước kia, cho nên mới bị bác sĩ chẩn đoán lầm"

Chu Diệt Bình kinh ngạc nói: "Cậu tựa hồ biết rất rõ chuyện của An Dương?"

An Lạc thần sắc bình tĩnh nói: "An, tôi là......bạn rất thân của An Dương." Dừng một chút "Bệnh án này là sao?"

Chu Diệt Bình trầm mặt một lát, nói: "Chuyện này tôi cũng thấy kỳ lạ, An Dương nghi ngờ hai mươi năm trước bị người ta thôi miên, tôi tra rất lâu, cuối cùng từ bệnh viện tìm được bệnh án hai mươi năm trước của cậu ấy. Theo bênh án ghi lại. An Dương trước đây thường xuyên gặp một số ảo giác kỳ lạ, cha mẹ cậu ấy sợ cậu ấy không chịu nỗi áp lực tâm lí nên đưa cậu ấy đi làm thôi miên, để cậu ấy quên nhũng việc này."

"Thuật thôi miên?" An Lạc cuối cùng hiểu vì sao An Dương không nhớ rõ mình. Nguyên lai, sau khi trọng sinh, trí nhớ anh ấy bị hỗn loạn. nên bị cha mẹ dẫn đi làm thôi miên quên hết thảy mọi chuyện. Tuy rằng trí nhớ bị xóa, nhưng rất nhiều thói quen và sở thích cũng không thay đổi, tỷ như cậu ấy vẫn thích quần áo màu trắng, thích uống cafe Lam Sơn, thích đi du lịch.

An Dương vẫn là An Dương, chỉ là trong trí nhớ anh ấy không có Tô Tử Hằng, càng không tồn tại An Lạc.

An Lạc hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Chu Diệt Bình: "An Dương bảo anh tra mấy thứ này có phải để tìm lại đoạn trí nhớ trước kia?"

Chu Diệt Bình gật đầu: "Đúng vậy."

An Lạc đột nhiên nói sang chuyện khác: "Anh thấy An Dương hiện giờ sống có tốt không?"

Chu Diệt Bình giật mình: "Tôi biết cậu ấy rất nhiều năm, cậu ấy luôn mang theo mỉm cười, nhìn qua có vẻ tâm tình rất tốt, sau trở thành cảnh sát cũng rất tiêu sái tự tại, nhìn chung mà nói là cũng không tệ đi."

An Lạc trầm mặt một lát, thấp giọng nói: "Vậy đừng cho anh ấy nhớ lại chuyện trước kia"

Chu Diệt Bình kinh ngạc nói: "Cái gì?"

An Lạc bình tĩnh nói: "Nếu anh ấy hiện tại rất tốt, vậy để anh ấy tiếp tục tự tại mà sống đi. Chuyện quá khứ quên đi cũng tốt."

Tuy rất hy vọng hắn có thể nhớ hắn còn có một người em trai, nhưng An Lạc lại không nhẫn tâm nhìn hắn nhớ lại Tô tử Hằng mà chịu đựng dày vò, kiếp trước, An Dương đã chịu đủ mọi tra tấn, năm Tô Tử Hằng chết đi, hắn vẫn sống trong những hồi ức đầy thống khổ, có thể nói sống một ngày bằng một năm, nay hắn rốt cục quên đi tất cả, với hắn mà nói kỳ thật là một loại may mắn.
Không giống như mình, vốn tưởng rằng chết đi có thể được giải thoát, kết quả lại trọng sinh như vậy, nhớ rõ mọi chuyện kiếp trước, mọi thống khổ, mọi ký ức chỉ có thể chôn trong lòng, một mình chịu đựng.
Nếu đã không muốn nhớ lại những chuyện trước kia, vậy phải tự mình cố gắng. Qua khứ có An Dương đã muốn quên đi, hắn hẳn sẽ có một đoạn nhân sinh mới đầy khoái hoạt.

An Lạc ngẩng đầu nhìn Chu Diệt Bình, thấp giọng nói: " Dừng để anh ấy nhớ lại chuyện trước kia, được chứ?"

Nhìn thần sắc trên mặt An Lạc, Chu Diệt Bình gãi gãi đầu: "An Lạc, cậu biết chuyện gì phải không?"
An Lạc trầm mặt trong chốc lát, ngẩng đầu, cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh nói: "Tôi sẽ cho anh biết một số việc. hơn hai mươi năm trước, cũng là trong một gia tộc họ An, có ba anh chị em, An Dương, An Phỉ cùng đứa em trai nhở tuổi nhất An Lạc......."
................
Đoạn quá khứ khắc cốt ghi tâm này do chính An Lạc nói ra một cách vân đạm phong khinh, nghe như đang kể lại một câu chuyện cũ. Chu diệt Bình nghe hắn gằn từng tiếng kể lại một hồi quá khứ này, trong lòng cũng ngũ vị tạp trần. Hắn hoàn toàn không hề nghĩ đến cũng không thể nào tin được, An Dương đã từng có một đoạn tình yêu như đóa phù dung sớm nở tối tàn.

Chu Diệt Bình càng không biết rằng An Lạc kể lại cho hắn một hồi cố sự nhưng đã lượt đi tình cảm thầm mến của chính mình dành cho anh trai An Dương. Bí mật dấu tận đáy lòng này, An Lạc cũng sẽ không bao giờ nới ra với bất kỳ ai.

Cho đến khi An Lạc ngừng nói, không khí trong phòng như lắng đọng lại, hai người đều không nói chuyện, chỉ vọng lại bên tai tiếng đồng hồ báo thức "tích tắc".

Cũng không biết trải qua bao lâu, An Lạc mới nhẹ giọng mở mở miệng: "Biết được đoạn quá khứ này, anh còn muốn giúp anh ấy nhớ lại không?"

Chu Diệt Bình rốt cục phục hồi tinh thần, khiếp sợ nhìn An Lạc: "Nói như vậy, cậu cùng An Dương, ý ta nói là kiếp trước, từng là anh em ruột? Chuyện này quả thực...........rất thái quá."

An Lạc ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Tôi không việc gì phải lừa anh."

"Tôi không phải hoài nghi cậu gạt tôi, chỉ là.............Sự thật này xác thực rất khó tin."

An Lạc gật gật đầu: "Tuy rằng thực ly kỳ, nhưng cũng là sự thật. Anh là bác sĩ tâm lí hẳn sẽ biết hậu quả nếu An Dương khôi phục trí nhớ. Là bạn của anh ấy, anh hy vọng anh ấy sẽ giống như trước kia sao?"

Chu Diệt Bình tâm tình phức tạp nhìn bệnh án, trầm mặt một lát, mới nói: "Tôi .........Tạm thời gạt cậu ấy vậy."

"Cảm ơn." An Lạc dừng lại một chút, nói: "Tôi còn chuyện muốn nhờ anh giúp."

"Chuyện gì?"

"Tôi gần đây hay mơ thấy một số cảnh vụn vặt, tôi nghĩ, việc này đại khái là trí nhớ của thân thể, khu vực trung tâm trí nhớ của thân thể này có lẽ không bị tổn hại, theo lý thuyết tôi hẳn là có thể nhớ lại những ký ức thuộc về An Lạc, đúng không?"

Chu Diệt Bình trầm tư một lát nói: "Có một loại phương pháp thôi miên chiều sâu, xác thực là có thể giúp con người nhớ lại những tiềm thức bị chôn giấu sâu tròn trí nhớ."

"Tôi nghĩ muốn thử phương pháp này."

"Này........"

"Muốn tìm ra chân tướng An Lạc bị bắt cóc, khó khăn lớn nhất chính là trí nhớ của tôi bị thiếu sót, anh là anh trai Thừi Bình, là bạn của An Dương cũng là bác sĩ tâm lí, tôi nghĩ tôi có thể tin anh. Hy vọng anh có thể giúp tôi."

Chu Diệt Bình trầm mặt một lát, nhìn ánh mắt chân thành của An Lạc, rốt cục gật gật đầu: "Được rồi, chúng ta thử xem."











Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét