25/9/14

TSCHĐTT-C47

Chương 47

Thấy An Lạc thần sắc âm tình bất định, Chu Duyệt Bình lo lắng hỏi: "An Lạc, anh làm sao vậy? Sắc mặt sao khó coi quá vậy?"

An Lạc cầm lấy khan tay xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh,hít vào một hơi thật sâu: "Không có gì, đau đầu mà thôi."

Chu Duyệt bình vỗ nhẹ lên vai hắn, thấp giọng an ủi: "Đùng lo lắng, sự việc xảy ra nhiều năm như vậy, không có khả năng nhớ hết đươc, anh cũng không cần suy nhĩ nhiều, sau nay nếu nhớ được gì tôi sẽ giúp anh hoàn thiện lại trí nhớ.'

An Lạc gật gật đầu: "Được."

"Vậy tôi đi trước, bệnh án của An Dương tôi sẽ hủy đi."

An Lạc nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh."

Chu Duyệt bình mỉm cười: "Không cần cảm ơn, là bạn của An Dương, tôi cũng muốn cậu ấy được vui vẻ. Nếu có một cuộc sống mới, quá khứ trước kia cũng không quan trọng."

An Lạc im lặng, nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào.

Chu Duyệt Bình lấy trong túi tiền ra một cái danh thiếp, đưa cho An Lạc: "Nếu sau này cần tôi giúp  gì, cứ gọi cho tôi, đây là danh thiếp của tôi."

An Lạc nhận danh thiếp, gật gật đầu: "Cảm ơn."

Cho đến khi bóng dáng hắn rời khỏi,An Lạc mới nhẹ nhàng thở ra.

Thật ra hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng Chu Duyệt Bình, nói Chu Duyệt Bình về của An Dương là hi vọng hắn đừng để An Dương nhớ lại quá khứ. Không thể nghi, làm việc này thật sự rất phiêu lưu,vạn nhất Chu Duyệt Bình cùng những người đó có liên quan, đem chuyện này để lộ, chính mình sẽ lâm vào hoàn cảnh rất bất lợi.

Chỉ là, vì An Dương, An lạc mới làm một phen liều lĩnh.

Không hiểu vì sao, thời điểm thấy Chu Duyệt Bình, An Lạc có cảm giác thân thiết kỳ lạ,trực giác nói cho hăn Chu diệt Bình cũng không phải kẻ địch. Có lẽ là tư nhỏ cùng nhau lớn lên, thân thể này còn lưu lại một ít trí nhớ về Chu Diệt Bình?

An Lạc không thể lý giải vấn đề này, cầm lấy danh thiếp của hắn nhìn kỹ, mặt trên đơn giản viết tên Chu Duyệt Bình, số điện thoại, hòm thư cùng với địa chỉ phòng khám hiện tại của hắn, An Lạc lưu những tư liệu này vào di động, sau đó đi vào toilet, đem danh thiếp ném vào bồn cầu.

Thời điểm cúi người xả nước, đột nhiên thấy khăn lau tay tựa hồ có chút vết máu.An Lạc giật mình, nhìn kỹ, quả nhiên khăn lau tay có dính máu, chỉ là được che đậy phía trên nên rất khó nhận ra.

Hắn nhớ rõ miệng vết thương của An dương đã được xử lý cẩn thận, sáng nay cũng đã được băng bó lại một lần nữa, miệng vết thương trên tay An Dương cũng không thâm, cũng không cảy nhiều máu, hơn nữa vét màu đều lưu lại trên khăng bông.

Như vậy, vết máu này là.......

Trong đầu đột nhiên hiện ra cảnh tượng đêm qua vào nhà An Dương, An Trạch vừa vào cửa liền vội vào toilet, lúc đó chính mình đang chú ý đến bố trí trong phòng khách, tưởng An Trạch chỉ là quá mót, nên cũng không để ý nhiều.

Giờ nghĩ lại, hắn nhất định là bị thương nên mới vội vào toilet. Suốt đường đi, An Trạch vẫn không nói chuyện, sắc mặt cũng không tốt, hắn luôn gắt gao nắm tay lái, tăng tốc độ đến mức cao nhất, đến nơi liền vội vàng xoay người vào toilet xử lý vết thương, thậm chí hắn cũng không nói cho ai biết mình bị thương.

Nhìn vết máu ghê người trên tấm khăn, An Lạc bỗng nhiên thấy đau nhói trong lòng.

Đó là một cảm giác đau lòng kỳ lạ.............

Không biết hắn có bị thương nặng hay không?

An Lạc lấy di động mở ra danh bạ, cái tên xuất hiện đầu tiên là An Trạch, ngón tay trên phím bấm dừng một lát, cuối cùng vẫn không cách nào bấm xuống được. Dù sao cũng không phải anh trai thật của hắn, lúc này hắn đang rất thương tâm vì anh trai qua đời, giờ gọi điện như là trát thêm muối vào miệng vết thương.

An Lạc nhìn số điện thoại, có chút tâm phiền ý loạn cất điện thoại vào trong túi.

Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn lại để ý An Trạch như vậy, cái loại cảm xúc này khó mà kiểm soát được.

An Lạc trở lại phòng khách, suy nghĩ có chút hỗn loạn.

Cưỡng chế đay lòng dâng lên lo lắng đối với An Trạch, An Lạc tĩnh tâm, cẩn thận nhớ lại chi tiết cảnh tượng vụ tai nạn kia. Nếu suy đoán vừa rồi là đúng, vụ tai nạn năm đó rất có khả năng liên quan đến cha An Lạc, hiển nhiên mẹ An Lạc vì đổi chỗ ngồi nên gặp nạn. Nhiếp ảnh gia tên Trần dịch kia là loại người nào? Còn có đứa trẻ tiểu Duệ kia sau đó như thế nào?

Hết thảy mọi chuyện An Lạc không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa, càng nghĩ đầu lại càng đau.