29/8/14

TSCHĐTT-C46

Chương 46

Nghề chuyên gia thôi miên hay bác sĩ tâm lý cần sử dụng kỹ thuật đặc thù, kết hợp ngôn ngữ ám chỉ khiến con người rơi vào trạng thái ngủ tạm thời, lúc này sẽ tiến hành đưa tin tức vào tiềm thức đối phương, gây áp lực làmđối phương nhớ lại những đoạn ký ức đã bị lãng quên.

Thôi miên chiều sâu cần tiến hành trong hoàn cảnh hoàn toàn im lặng, Chu Duyệt Bình đua An Lạc vào thư phòng, kéo tấm màn lên, đóng lại cửa phòng, để cho An Lạc thả lỏng trên ghế ngồi ở bàn làm việc.


" An Lạc nhắm mắt lại, tân lực thả lỏng thân thể, bài trừ hết thảy tạp niệm......Tốt lắm, bây giờ bắt đầu hít sâu, đừng đếm số lần mình hô hấp........."

Một phút sau, An Lạc dần dần tiến vào trang thái giấc ngủ tạm thời, Chu Duyệt Bình hạ thấp giọng, hỏi bên tai hắn: "Nói cho tôi biết anh mơ thấy cảnh tượng gì?"

An Lạc theo bản năng đáp: "Tôi thấy một vụ tại nạ xe...."

"Cẩn thận hồi tượng lại chi tiết vụ tai nạn."

"Đó là một ngày cuối tuần, tôi cùng mẹ đi ngoại ô ăn thịt nướng, chụp rất nhiều ảnh, sau đó đổi vị trí cho bà ấy, ngồi trên chiếc xe phía trước, khi đang đi trên đường cao tốc đột nhiên lật nghiêng rơi xuống núi....."

"Ngày đó trừ anh cùng mẹ ra còn ai khác nữa không?"

"Hình như còn có rất nhiều người thân........"

"Có thể nhớ ra người nào không?"

An Lạc cau mày nghĩ : "Có vợ chồng chú hai, tiểu Mạch, còn có một nhiếp ảnh gia rất trẻ......."

"Nghĩ lại xem, anh cùng mẹ ra ngoại ô như thế nào?"

"Có người lái xe đến đón chúng tôi."

"Trước khi đi, anh cùng mẹ nói gì?"

"Trước khi xuất phát.....có một đứa trẻ khóc bám lấy tôi đòi đi theo.......Hắn kéo lấy tay tôi goi tôi là anh....."

Một đoạn trí nhớ đột nhiên hiện ra.

Hai mươi năm trước, An Lạc mới bảy tuổi, ngày đó thời tiết tốt lắm, hắn mặc một bộ quần áo màu trắng thoải mái cùng mẹ đi cửa lớn, thời điểm đi đến cửa đột niên có một đứa tre chạy đến giữ chặt tay hắn, thực ủy khuất nói: "Anh, cho em đi với....."

An Lạc ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng sờ đầu đứa trẻ: "Tiểu Duệ, mẹ đã bảo thầy hôm nay đến cho em học bù, với lại hôm qua không phải em vừa mới ăn thịt nướng sao?"

Đứa trẻ tên Tiểu Duệ bĩu môi ủy khuất nói: "Hôm qua ăn, hôm nay cũng muốn ăn...."

Đúng lúc, một người phụ nữ trẻ tuổi từ cầu thang đi xuống, nhu nhu tóc đứa trẻ, mỉm cười nói: "Tiểu Duệ đừng nháo, ngoan ngoãn ở nhà chờ thầy giáo đến giảng bài, lần sau còn bị điểm thấp, đừng nói là thịt nướng, ngay cả cơm cũng không cho ăn..."

Đứa trẻ phiết miệng, ủy khuất kéo kéo tay áo An Lạc: "Anh......."

An Lạc bất đắc dĩ lấy tay hắn ra: "Anh mang đồ ăn về cho em như vậy được chưa?"

Đứa trẻ lập tức nở nụ cười: "Em muốn ăn chân gà, bánh mì nướng, chân giò hun khói, lạp xưởng, nhục hoàn......"

An Lạc nhíu mày ngăn lại lời hắn: "Đã biết, mỗi thứ mang về một phần."

Đưa trẻ cười tủm tỉm: "Anh phải giữ lời đó nha, em ở nhà chờ anh về....."

Người phụ nữ trừng mắt liếc đứa trẻ: "Còn không mau vào nhà."

"Nga" Đứa trẻ lè lưỡi làm mặt quỷ, xoay người chạy vào nhà. (Ôi Tiểu Duệ đáng yêu quá đi mất, lại đây tỷ tỷ hun cái nào, truyện này 3P được đó nha...)


Không lâu sau, ngoài của xuất hiện một chiếc xe, lái xe xuống xe đi đến: "Tiểu thư, nhị thiếu bảo tôi đến đây đón mọi người."


An Chi mỉm cười nói: "Thật phiền ông, bác Ngô."

Thời điểm mẹ con hai người đến ngoại ô, cả nhà An Úc Thu đã chuẩn bị rau, thịt nướng lan tỏa hương vị nồng đậm. An Úc Thu nhìn thấy Anb Lạc, cười đi đến, dùng hai tay bế bổng An Lạc lên xoay tròn, trên mặt An Lạc hung hăng hôn một cái: "Tiểu Lạc, có nhớ chú Hai không?"

"......"An Lạc không nói chuyện, sắc mặt có chút cứng nhắc.

An Chi bên cạnh vội vàng hòa giải: "Được rồi, được rồi, mau thả hắn ra, đứa nhỏ này từ nhỏ đã không thích cùng người khác thân cận."

An Úc Thu cười thả hắn xuống, nhéo nhéo mặt hắn nói: "Qua bên kia chơi đi, tiểu Mạch nướng rất nhiều  cá viên cháu thích ăn."

"Dạ" An Lạc gật gật đầu, xoay người đi đến chỗ nướng thịt. An Mạch quả nhiên đang nướng rất nhiều cá viên, nhưng hắn hoàn toàn không phải nướng, cá viên cùng thịt nướng bị cháy đen thành một đống.

"Anh" An Mạch ngẩng đầu nhìn thấy hắn, mỉm cười cầm lên một xiên cá viên bị cháy đen đưa cho hắn: "Cái này cho anh, ăn thử xem, ngon lắm."

"Cái này tựa hồ không thể ăn, để anh nướng cho." An Lạc cau mày, đem những miếng cá viên bị cháy đen ném xuống, một lần nữa xiên một cái khác, đem gia vị bôi lên, sau đó đặt lên vĩ nướng. An Mạch cũng họ bộ dáng An Lạc làm thành một chuỗi cá viên đưa lên.

Vợ chồng An Úc Thu cùng An Chi cầm theo một đống rau đi đến, một đám người rất nhanh liền tụ thành thành một chỗ, vây quanh chỗ đồ nướng, bắt đầu ăn uống. Không bao lâu đột nhiên có một chiếc xe máy chạy đến, dừng lại gần đó, một thanh niên mặt quần jean cùng áo sơ mi xanh cầm máy ảnh đi đến, chụp ảnh mọi người đang ăn thịt nướng.

An Úc Thu giơ tay ngoắc ngoắc hắn: "Trần Dịch mau đến đây, mọi người đang chờ cậu."

Thanh niên tên Trần Dịch thật tự nhiên đi đến ngồi bên cạnh An Chi hỏi: "Tiểu Duệ đâu?"

An Chi bất đắc dĩ nói: "Hôm nay thầy giáo cho nó lên lớp, đứa nhỏ này rất nghich ngợm, lần trước kiểm tra còn bị điểm thấp, tôi nói với nó nếu không đạt được tiêu chuẩn thì sẽ không cho đi chơi."

Trần Dịch cười cười nói: "Nó mới năm tuổi, cô không cần quá nghiêm khắc với nó." Dứt lời lại nhìn về phía An Lạc nói: "Tiểu Lạc, có muốn chụp vài bức ảnh làm kỷ niệm không? Chú cầm theo máy ảnh này."

An Chi hiển nhiên rất thích chụp ảnh, nghe thấy những lời này, kéo tay An Lạc nói: "Đi thôi tiểu Lạc, chúng ta đi chụp ảnh."

Cô ấy vẫn lôi kéo An Lạc cùng chụp ảnh, không ngại các động tác khôi hài phiền toái, chốc lát xoa nắn mặt An Lạc, chốc lát lại sờ sờ đầu An Lạc. An Lạc bị cô ấy ép buộc đến nỗi buồn bực vô cùng nhưng thực sự không có biện pháp, An Lạc tìm cớ nói: "Mẹ chụp một mình đi, con đi toilet."

"Được" An Chi xoay người cùng Trần Dịch đi tìm điểm chụp ảnh, An Lạc thế này mới nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt nàng.

An Lạc không đi toilet mà đi tới dưới tàng cây xa xa, hắn ngồi ở đây vốn muốn được yên tĩnh không ngờ nghe được những tiếng bước chân vội vàng phía sau cây.

An Lạc thấy kỳ lạ ló đầu ra, hắn thấy chú hai An Úc Thu cầm theo điện thoại đi tới.

Giọng của ông ấy có vẻ rất vội vàng cùng phẫn nộ, lại có chút run rẫy: "Anh, anh điên rồi có phải không? Cơ nghiệp An gia nhiều năm như vậy sẽ bị anh phá hủy. Không được, chuyện này em tuyệt đối sẽ không ngồi yên mà không để ý. Em sẽ đem chuyện này nói cho cha biết, em tin tưởng cha sẽ có biện pháp giải quyết......Đủ rồi! Anh đừng giải thích gì nữa, anh cứ như vậy mà không biết hối cãi sẽ có ngày phải đi tù!"

Anh em bọn họ trong lúc đó tựa hồ kịch liệt khắc khẩu, An Úc Thu tức giận đến nỗi trực tiếp tắt điện thoại, quay người bắt gặp lại ánh mắt tỏa sáng đen láy của An Lạc, An Úc Thu giật mình, xấu hổ nói: "Tiểu Lạc, sao cháu lại ở đây?"

An Lạc nhìn ông ta nói: "Chú, vừa rồi là ba cháu gọi đến phải không?"

An Úc Thu thần sắc cứng ngắc nói: "Ách, đúng vậy."

An Lạc cẩn thận hỏi: "Hai người nói gì? Xảy ra chuyện gì sao?"

An Úc Thu thần sắc có chút khó coi, trầm mặt một lát mới nói: "Tiểu Lạc, cháu còn nhỏ, chuyện này cháu không cần phải lo."

"Chú........" An Lạc muốn gọi ông ấy lại, nhưng ông ấy lại trực tiếp xoay người bỏ đi.

Mãi cho đến khi ăn thịt nướng An Lạc vẫn không thể yên lòng. Thẳng đến lúc trời bắt đầu chạng vạng, mọi người rốt cục ăn no chuẩn bị đi về, Trần Dịch ở gần đó nên lái xe trực tiếp về nhà, mà An Lạc bởi vì thần sắc có chút khó coi, An Chi nghĩ hắn đang giận dỗi với mình nên liền cùng An Mạch đổi chỗ ngồi: "Tiểu Mạch, cháu cùng anh ngồi xe sau được không?"

"Được ạ" An Mạch ngoan ngoãn đi đến chiếc xe phía sau, cùng ngồi với An Lạc, như trước, lái xe chở An Lạc cùng An Mạch là bác Ngô, còn An Úc Thu lái chiếc xe phía trước chở vợ cùng An Chi đang nói chuyện phím.

An Úc Thu trong lúc đang lái xe, bánh xe đột nhiên bị trược, trực tiếp rơi xuống sườn núi! Bác Ngô khẩn cấp phanh lại, An Lạc bị đập đầu vào cửa kính, trên trán chảy rất nhiều máu, trước mắt tựa hồ điều là huyết sắc đỏ tươi.

Theo phía cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy chiếc xe ầm ầm rơi xuống sườn núi, một ánh lửa bốc lên chiếu sáng tới trên cao, ba người trong xe điều bị tạc đến không thể nhìn rõ thân ảnh. An LẠc nghe thấy chính minh khàn cả cổ họng hô: "Mẹ.........."

Mà An Mạch ở bên canh, sớm bị dọa sợ tới mức sắc mặt trắng bệt, trợn mắt nhìn chằm chằm sườn núi, không thể thốt ra một lời.

Sau rốt cuộc xảy ra chuyện gì, An Lạc đều không thể nhớ nỗi, trí nhớ giống như bị đóng băng, chỉ toàn một mảnh im lặng.

*********

An Lạc đột nhiên mở mắt, dùng sức hít sâu để khống chế nhịp tim mất kiểm soát của mình, cảnh xe bị bạo tạc giống như vừa phát sinh ngay trước mắt, hắn thậm chí có thể nhìn thấy trong xe mẹ bị lửa lớn thiêu cháy, hiện ra bộ mặt dữ tợn.

Trán An Lạc chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, trong lòng bàn tay tất cả cũng đều là mồ hôi dính nị.

Thật lâu sau, An Lạc mới thoát ra khỏi hồi ức, nhìn vẻ mặt ôn hòa của Chu Diệt Bình trước mặt mới thở phào một hơi.

Chu Diệt Bình đưa cho An Lạc mảnh khăn giấy, nhẹ giọng hỏi: "Thế nào? Có nhớ ra gì không?"

"........Không có, trí nhớ vẫn rất mơ hồ" An Lạc cũng không nói cho hắn biết về vụ tai nạn xe dù hắn là bạn của An Dương hơn nữa còn là bác sĩ tâm lý, hẳn là đáng giá để tin tưởng mới đúng, nhưng An Lạc vẫn không thể không cảnh giác. An Lạc dừng một chút, nghi hoặc nói: "Tôi cảm thấy trí nhớ An Lạc bị chia thành hai bộ phận, lấy vụ tai nạn lần đó làm điểm ranh giới, mọi sự việc sau tai nạn tôi không cách nào nhớ ra."

Chu diệt Bình trầm mặt một lát, nói: "Tôi từng nghe cha mẹ nhắc tới, khi mẹ anh gặp tai nạn xe ngày đó, đầu anh bị thương, hôn mê một nhày một đêm trong bệnh viện, thời điểm tĩnh lại, hoàn toàn không nhớ gì về những việc trước kia."

An Lạc kinh ngạc, nói: "Ý anh là, năm bảy tuổi tôi từng bị mất trí nhớ."

Chu diệt Bình gật gật đầu: "Đúng vậy, sau khi anh xuất viện không nhớ rõ những việc trước kia, gặp ai cũng không nói chuyện, ông nội anh mang anh về An gia tự mình chiếu cố, hơn nữa gọi An Nham đang sống ở Pháp về bồi anh. Còn thường xuyên bảo tôi cùng Thừa Bình vào nhà anh chơi, nhờ có bạn cùng lứa như chúng tôi ở cùng, anh mới chẫm rãi tốt hơn."

"Thì ra là như vậy" An Lạc thần sắc phức tạp gật gật đầu.

Sau khi trọng sinh luôn mơ thấy vụ tai nạn xe lần đó, nguyên lai là vì năm bảy tuổi An Lạc từng gặp tai nạn xe mà mất đi trí nhớ. Có lẽ là khu vực điều khiển trí nhớ bị kích thích gây ra phản ứng, làm cho những mảnh vụn trí nhớ bị mất đi lại tái hiện lại trong mơ.

Cũng may nhờ có thôi miên chiều sâu kích thích, đoạn trí nhớ này mới được hồi phục lại.

Trước khi xảy ra tai nạn, An Úc Thu cùng anh trai từng có tranh cãi qua điện thoại, "Em sẽ đem chuyện này nói cho cha biết" "Anh cứ như vậy mà không biết hối cãi sẽ có ngày phải đi tù", rõ ràng nhất định An Úc Đông đã phạm sai lầm gì đó đến nỗi có thể sẽ đi tù, mà An Úc Thu biết toàn bộ nội tình muốn báo chuyện này cho cha biết để tìm cách giải quyết.

An Lạc trước đó từng suy đoán, có lẽ người bắt cóc mình cùng người gây ra vụ tai nạn lần đó nhất định có liên hệ, nay hắn thậm chí có thể khẳng đinh, vụ tai nạn xe năm đó tuyệt đối không phải ngoài ý muốn, xe chú hai hiển nhiên có người động tay động chân, săm lốp bị nổ, bình xăng bị rò rĩ, xe rơi xuống núi, tất cả chuyện này không có khả năng là trùng hợp.

Cuộc gọi kia của An Úc Đông, có lẽ không phải thương thảo mà là đưa ra cảnh cáo cuối cùng!

Đáng tiếc, người biết được những điểm đáng ngờ này chính là An Lạc năm bảy tuổi nhưng lại bị thương mất trí nhớ, để cho hung thủ nhở nhơ ngoài vòng pháp luật nhiều năm như vậy. Có lẽ trước kia An Lạc từng đột nhiên khôi phục trí nhớ, hắn bắt đầu hoài nghi chân tướng vụ tai nạn năm đó, tự mình điều tra nắm được một số chứng cứ, hung thủ đứng sau màn dần bị bại lộ, nên quyết định giết An Lạc để diệt khẩu.

Điều này cũng có thể giải thích vì sao ngày xảy ra vụ bắt cóc, An Lạc không nhận điện thoại của cha mà vội vã đi gặp ông nội tìm nguyên nhân.

Bởi vì hung thủ rất có khả năng là An Úc Đông, cha ruột của An Lạc!

Nghĩ đến đây, An Lạc đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Sau khi trọng sinh đến nơi này, ngoại trừ bác sĩ, người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là An Úc Đông. Hắn còn nhớ rõ cảnh tượng lúc đó, đứng bên cạnh giường bệnh trong phòng quan sát dành cho bênh nhân bị bệnh nặng, cha hắn mặc áo cách ly vẻ mặt ôn hòa, mỉm cười nói: "Tiểu Lạc, về việc mất trí nhớ, con cũng không cần suy nghĩ quá nhiều mà mang gánh nặng tâm lý."

Lúc ấy còn cảm thấy người cha này thật thân thiết từ ái, thậm chí trong lòng còn dâng lên cảm giác ấm áp vì được cha quan tâm mà trước nay chưa từng có, lúc này hồi tưởng lại thấy rợn cả tóc gáy. Người cao hứng nhất khi An Lạc mất đi trí nhớ có lẽ là vị cha ruột An Úc Đông này, không biết sẽ không liên quan, vĩnh viễn không biết mới là tốt nhất.
























Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét